"Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường
bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em ..."
Bùi Sim Sim sinh ngày 20/6/1969 tại Quỳnh Lưu, Nghệ An. Bà tốt
nghiệp khoa Ngữ văn, trường Đại học Tổng hợp Hà Nội năm 1991, sau đó là phóng
viên tạp chí Kiểm sát Viện Kiểm sát nhân dân tối cao tới năm 1994. Từ năm 1994
tới nay, bà là phóng viên Thời báo Ngân hàng, hiện sống tại phố Hoàng Hoa Thám,
Hà Nội, tham gia Hội nhà văn Việt Nam từ năm 2005. Bà còn dùng các bút danh Ngô
Sơn Nam, Dương Quỳnh.
“Một chiều ngược
gió” nằm trong tập thơ “Giữa hai chiều quên nhớ” (2003) là một trong những bài
thơ được yêu thích nhất của bà. Bài thơ có thể là dòng suy nghĩ lo sợ vẩn vơ sẽ
mất đi người mình yêu của một cô gái trẻ, cũng có thể là lời nhắn nhủ yêu thương
của người vợ khi chồng đang ở nơi xa, hay có khi đơn giản đó chỉ là những hình ảnh
của kỉ niệm mà con người ta nhớ về khi đã xa nhau. Từ “ngược” ngắn gọn nhưng thật
súc tích, đã diễn tả thật trọn vẹn diễn biến hết sức tự nhiên của cảm xúc. Nó
không đơn thuần chỉ mang những hình ảnh tả thực, “ngược” về để tìm kiếm, ngược
về quá khứ để được làm lại, để sẵn sàng đấu tranh cho khao khát yêu và được yêu
nồng nàn, ngọt ngào và mãnh liệt. Bài thơ thực sự không chỉ mang lại cho ta những
cảm xúc tiếc nuối, lưu luyến của một tình yêu chia xa mà còn là lời nhắc nhở ta
trân trọng những người yêu thương xung quanh mình để một ngày dù có thể sẽ chia
xa vì bất kì lí do gì đi chăng nữa, ta cũng có thể nhớ về nhau bằng những kỉ niệm
tốt đẹp nhất.
Related Posts