"Những ngày này
trong cái rét mùa đông
Em bỗng nhớ chút
nắng vàng mùa hạ
Nhưng hai ta giờ
thành người xa lạ
Anh cần gì gửi nắng
cho em
Đông lại về, gió
lạnh buốt tay em
Nhưng không cần
chút nắng vàng nơi ấy
Không có nắng cuộc
đời em vẫn vậy
Sưởi tâm hồn đâu
cần nắng anh ơi
Đỉnh Mẫu Sơn có
thể tuyết sẽ rơi
Tuyết trắng xóa
như tâm hồn em vậy
Trong cái rét đôi
môi em run rẩy
Nhưng trong lòng,
em chẳng nhớ anh đâu
Bởi dòng người có
lúc vui lúc sầu
Như con đường có
lúc lên lúc xuống
Chén tiêu sầu em
sẽ không cần uống
Bởi bên em đã có
hạnh phúc rồi
Gió đông về, mặc
kệ gió vậy thôi
Gió cứ thổi, gió
cứ gào, cứ thét
Lạnh cơ thể em mặc
thêm áo rét
Lạnh tâm hồn ba mẹ
sưởi ấm cho
Dù tuyết rơi em
cũng chẳng lắng lo
Khi bên em đã có
người che chở
Vòng tay ấy không
bỏ em dang dở
Sưởi ấm em cho suốt
cả một đời."
Related Posts